hi88-Tương t
Về ông bà của tôi tôi đã đi lang thang từ khi học đại học
Về sau ông bà của tôi khi học đại học tôi luôn luôn cả đều là ZouDouSheng không bao giờ trở về dịch bệnh lúc đó họ về nhà sau khi họ đã cái dương vật cũng chính xác là lý do của bệnh tật hay là tôi không biết làm thế nào khi luôn luôn lớn thật sự không phải là ông nội tôi cưỡi xe đạp gửi tôi đến trường chứ không phải là ông bà đi bộ khi quay lại đi làm họ đưa tôi đi đến trường không SAO nhìn không nhận ra vài sợi tóc trên đều trắng của những người già nua trong chương trình trong đó, trước khi thấy kiểu tóc hoa luôn luôn cảm thấy bản thân ông nội của bà vẫn còn rất lớn tuổi còn nhỏ chơi trò chơi nó vẫn còn nghĩ là người đầu tóc bạc đó là những người sẽ chết rồi không thể sống được bao lâu rồi nhưng khi tôi nhận ra có tất cả họ đều chỉ có điều đó khi có một vài sợi tóc sậm của tôi, tôi chỉ nhiều hơn là ngạc nhiên nghĩ làm SAO đột nhiên cũ rồi thì SAO Tôi ấn tượng trong đó họ luôn luôn là cơ thể rất mạnh mẽ của họ của tôi lớn lên không có cha mẹ ở bên cạnh nên tôi dù là bị bệnh hay bất kì vấn đề nào xảy ra cơ thể đều là ghét ôi không hạnh phúc khi họ nói chuyện tôi mỏi mệt còn trẻ rửa tay nên gây cho tôi cái răng sâu-mối của rất nhiều nhưng nhà của tôi là ở vùng nông thôn quản lý một quận với tôi xem răng phải một tiếng đồng hồ sẽ có thể đến Lúc đó là lần một tuần FuZha tôi như vậy ông nội cưỡi một chiếc xe gắn máy của anh ấy một lần một lần đưa tôi đi tới đi lui đã từng cũng không ăn thứ gì không tốt khi còn nhỏ bé nhỏ của một số thành phố bát phẩm món ăn đồ ăn nhanh đã rất dẻo miệng rồi nghĩ rằng tôi là ngon nhất tôi từng được uống nhưng lúc đó tôi nhớ họ của một sợi tóc bạc đều không có vậy ông nội tôi vẫn còn ở nhà làm thợ mộc làm nông Làm SAO tôi cũng cảm thấy rất mạnh khỏe cơ thể của ông ta có thể đột nhiên già rồi thì SAO đều là trước khi họ đưa tôi santo Domingo lần cuối cùng về nhà tình cờ nghe thấy tôi nói chuyện với mọi người nói rằng ông nội mình thắt lưng của tôi chắc là ngủ vậy nên tôi quyết tâm của thâu đêm suốt đêm đau khổ sẽ phải đưa anh ấy đến bệnh viện trong thành phố để xem một xem chúng ta hay cưỡi khi còn nhỏ của anh ta đưa tôi đi xem đó là một chiếc xe gắn máy của nha sĩ Ông nội nhưng cưỡi phải còn nhanh hơn xe đạp tôi không biết chính xác là anh ta in tây hay là bởi vì cơ thể thực sự hay là trước khi ngày xửa ngày xưa rồi ông nội ở TianMen đi làm nên đưa tôi đến bệnh viện ông ấy đều là sự thông mỗi con đường lối đi cho dù là một đường từ đó bằng kéo cánh đồng vùng nông thôn đến thành phố anh ấy không giống như mỗi một con đường mỗi một con đường không giống những con đường của tất cả đều phát ra phải rõ ràng nhưng khi tôi đưa ông đến xem lưng Trí nhớ anh ta nói hành trình đã quên rồi ông nói mình đã vô dụng rồi tôi nói không còn tôi sống với hệ thống định vị điện thoại nhưng tôi định vị và sau đó tôi tìm thấy ông nghe tôi không hiểu vì vậy tôi cái này ở người bạn của con đường “ điên ” sau khi dẫn đường cho anh ấy lén PaDa ở ghế sau xe ô tô PaDa rơi nước mắt tôi đang nghĩ tại SAO? Tại SAO thời gian từng phải thật chậm như vậy Nhưng từ nhỏ tôi đều là ông nội tôi đưa cho tôi để trợ giúp trí nhớ bài tập về nhà đi được rồi vậy làm SAO anh ta có thể trở thành như thế này thật sự có cảm giác đó là thời gian trong chặn tôi đi đi hơn cho thị giác của tôi là tôi mang theo khi đi đến bệnh viện đó của anh ta trở thành ông nội tôi DongZhan với anh ta ngồi tôi tìm thấy ấn tượng khi thực ra không có tôi còn nhỏ trong đó vậy nhỏ con rồi bác sĩ khám bệnh cho hắn Và rồi tự hỏi anh ta một số trường hợp của cơ thể tôi lúc đó thật sự BiTou vị giác của một axit cảm thấy một loại thực ra bạn KengKou trên chúng ta đặc biệt đặc biệt đau cảm thấy mình thật sự là trở thành một đại nhân rồi nhưng tôi thực sự đã tiên trở thành người lớn sẵn sàng làm việc SAO ôi sợ đặc biệt đặc biệt sợ hãi đặc biệt đặc biệt một ngày nào đó có sợ họ thật sự có thể rời khỏi tôi tôi đều không thể nghĩ Điều này thực sự là một điều mà mọi người nghĩ về nó sẽ rơi lệ vì vậy đôi khi tôi cảm thấy thời gian là quá nhanh mặc dù tôi đã 20 tuổi nhưng tôi cảm thấy như tôi đã chỉ mới 16 hoặc 17 tuổi nhưng thời gian đã không thả ông bà của tôi